khi nỗi nhớ được gọi thành tên
là lúc thuyền tình ra khỏi dập dềnh bảo tố
em lo sợ trời nỗi cơn giông gió
biển mênh mông neo ẩn chốn xa nào?
26 tháng năm,2012
tự khúc một
người đã đến như muôn ngàn ánh nến
sưởi ấm lòng em hoang lạnh giữa đêm đông
giữa thinh không em tha thiết nguyện cầu
trời đừng nỗi gió cho lòng em ấm mãi
tự khúc hai
em chỉ là cọng cỏ bên đường dược anh gọi thành tên
được bên anh dịu dàng trong giấc mơ, trong hiện thực
và tình yêu lắm điều không thể nói
dù có hỏi trăm lần cũng chẳng thể nói vì sao...
em tự huyễn hoặc mình bằng những giấc mơ đêm
rằng anh sẽ gọi khi trên lối về em đơn độc
rằng anh sẽ lắng lo khi biết em buồn và khóc
chí ít một thời em từng là của riêng anh
chỉ cần có thế thôi
tim em sẽ vỡ òa trong hạnh phúc
những niềm đau côi cút được vỗ về
chỉ cần có thế thôi
đêm sẽ được êm trôi
đưa em về trên bình yên của miền đến lạ
em lại ước đêm nay tim hóa đá
để đừng biết đau khi kỷ niệm ùa về
em sẽ không hề dỗi trách anh đâu
giữa cuộc đời bể dâu
em vẫn ôm trong lòng những điều dầu đã vỡ
vẫn tự nhủ lòng: anh đã gọi cho em.